Trì hoãn hay che đậy là biểu hiện chỉ có ở người bất tài vô dụng, không bao giờ có tiền đồ
Thứ bảy - 02/02/2013 09:47
Để vẽ nên được chân dung về một người bất tài, vô dụng, chúng ta cần biết cơ bản về thói quen và tính cách của họ. Dưới đây là những biểu hiện hàng đầu chỉ có ở những kiểu người này.
Ở đời, sống một cuộc sống mà cứ bị "nô lệ" bởi những trì hoãn, dọ dự, trốn tránh hiện thực và cứ mãi sợ hãi, tự ti... thì sẽ không bao giờ có được tiền đồ cho chính mình. Do đó, nếu muốn mình không trở thành một người được xem là bất tài vô dụng, chúng ta phải biết học cách vượt qua những điều dễ khiến mình lầm đường lạc lối như dưới đây!
Cứ mãi trì hoãn
Những người này luôn đưa ra kế hoạch rất phong phú, nhưng thực hiện lại chẳng được bao nhiêu. Không biết bao lần họ tự nhắc mình phải làm chuyện này chuyện kia, nhưng vì tính hay trì hoãn của bản thân, chần chừ hết lần này tới lần khác, cuối cùng thành từ bỏ. Bạn nghĩ được, người khác cũng nghĩ được, có một trăm người định làm, nhưng lại chỉ có một người thực hiện. Có lẽ là do thiếu can đảm, có lẽ là do thiếu điều kiện, hoặc cũng có lẽ chỉ vì sự chần chừ. Đôi khi, chỉ muộn một bước thôi cũng có thể thua một trận chiến, bỏ lỡ cả một thời đại.
Do dự, thiếu quyết đoán
Một người không quyết đoán, không dám mạo hiểm, rất khó có cơ hội thành công. Có biết bao cơ hội chỉ vì do dự mà bị vuột mất trong vô vọng, để rồi đến cuối cùng, đến tư cách để thất bại cũng không có, chỉ biết ở đó thở dài ca thán. Đôi khi sự hài hước của số phận nằm ở chỗ bạn luôn do dự, đợi đến khi có thể hạ được quyết tâm rồi thì đó cũng là lúc tấm màn kết thúc chương trình đã được kéo xuống.
Không có nhiệt huyết
Những người bất tài khi bắt đầu đều rất nhiệt tình, hứng thú cao độ, nhưng gặp một chút khó khăn đã bắt đầu phàn nàn, sự nhiệt tình giảm dần và cuối cùng là triệt để rút lui. Nhiệt huyết thì ai cũng có, nhưng 80% thất bại của thế giới đều là do chúng ta từ bỏ giữa chừng.
Có người từng nghĩ rằng, mình sẽ rất tuyệt nếu biết chơi guitar, vì vậy họ ngay lập tức đi mua một cây đàn. Lần đầu tiên học đánh đàn guitar, cảm thấy ngón tay rất đau, rất khó học. Sau 2 lần đến lớp, họ đã bỏ cuộc. Sau một vài năm, người ấy lại muốn học Harmonica bởi cảm thấy nó tương đối đơn giản và lại có thể mang theo bên mình bất cứ lúc nào. Thật tuyệt nếu mỗi khi đi du lịch có thể lấy nó ra thổi một vài bài, nhưng họ chỉ nghĩ về nó mà không có hành động. Vì vậy, cho tới giờ thì người ấy vẫn chẳng biết bất cứ một loại nhạc cụ nào.
Tự giới hạn bản thân
Tự giới hạn bản thân, tự nghi ngờ chính mình chính là kẻ thù lớn nhất của thành công. Tất cả những người không có tiền đồ đều đã từng nghĩ rằng: "Tôi có thể làm được không? Sau một vài lần suy nghĩ về nó, bạn sẽ nhận được câu trả lời là "thôi, quên đi!"". Còn những người làm nên nghiệp lớn, suy nghĩ đầu tiên của họ sẽ là làm thế nào để giải quyết vấn đề này, làm thế nào để thành công?
Trốn tránh hiện thực
Hầu hết những người thua cuộc là đều những "bệnh nhân" mơ mộng điển hình. Luôn nghĩ về việc làm thế nào để có thể thành công, sau khi thành công sẽ có được danh tiếng và tiền tài ra sao. Trước khi đi ngủ, nghĩ về hàng trăm con đường; khi thức dậy, vẫn đi trên con đường cũ. Hầu hết những người như thế này đều sẽ chẳng làm được việc gì ra hồn.
Bản thân các trò chơi trực tuyến không gây nghiện và bị ám ảnh bởi việc chơi game có thể là vì họ muốn thoát khỏi thực tế bất hạnh. Càng là người nghiện game thì sự hài lòng với thực tế càng thấp. Chỉ những người điên rồ tới mức nghĩ rằng họ có thể thay đổi thế giới mới có thể thực sự thay đổi thế giới. Gặp phải vấn đề, chủ động thay đổi thay vì trốn thoát, đó mới là ý nghĩa của cuộc sống.
Luôn tìm lý do
"Xin lỗi, hôm nay tắc đường quá nên tôi đến trễ"... "Nếu đổi đồng đội cho tôi thì công việc đã thành công từ lâu rồi!"... "Tôi đã cố gắng hết sức rồi mà khách hàng vẫn chưa hài lòng, tôi còn có thể làm gì được nữa!"... "Tôi đáng nhẽ là có thể được, nhưng mà"... Cái cớ là động thái to đùng đầu tiên để trốn tránh trách nhiệm.
Khi gặp rắc rối, những người bất tài luôn tìm kiếm lý do nào đó để che đậy lỗi lầm, để giảm bớt cảm giác tội lỗi và tìm kiếm sự an ủi, nhưng bạn nên biết rằng, người thua cuộc tìm cho mình một cái cớ, còn người chiến thắng tìm cho mình một phương pháp. Tìm một lý do khách quan để che đậy sự bất tài của mình là cái cớ hèn nhát nhất.
Sợ bị từ chối
Có biết bao người chỉ vì sĩ diện, sợ bị người khác từ chối... mà không dám thử. Không ai thích bị từ chối nhưng phải học cách chấp nhận bị từ chối. Hãy nhớ rằng, trước khi bạn thành công, sĩ diện của bạn không hề đáng tiền. Bất luận là Tổng thống hay những người dân lao động thì ai cũng đều có lúc bất lực, có lúc bị coi thường, đây là một phần rất quan trọng của cuộc sống, là một phần của trưởng thành, nó không liên quan tới tôn nghiêm, chỉ liên quan tới góc nhìn nhận của vấn đề. Không ai thích bị từ chối, nhưng phải luôn học cách chấp nhận bị từ chối.
Sợ hãi
Có người nói rằng, bơi lội không cần phải học, cái cần làm đó là khắc phục nỗi sợ với nước và tạo cho mình sự tự tin. Những người biết bơi đều biết rằng chẳng cần làm gì cũng có thể nổi được trên mặt nước. Điều thực sự cản trở một người, không phải là nước, mà là sự rụt rè bắt nguồn từ bên trong. Trên thương trường khốc liệt, những người có tinh thần mạo hiểm bất luận là thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đến cuối cùng, họ cũng đều sẽ vượt qua được nỗi sợ hãi. Còn những người bất tài, ngay từ khi chưa bắt đầu đã để nỗi sợ lấn át mình. "Mạnh dạn thì thành công mà rụt rè thì chết đói".
Tự ti
Bất cứ thành công nào cũng đều là "có công mài sắt có ngày nên kim", có vậy mới có thể dang tay ra đón một "con đường trải đầy hoa", chỉ tiếc là những người bất tài lại thường bỏ cuộc trước cả khi chạm vào sắt.
Không chịu học hỏi
Đôi khi, không phải là không học được mà là không muốn học. Và theo thời gian, chúng ta dần mất đi sự tò mò và chịu trói trước một cuộc sống rập khuôn. Một người không chấp nhận những điều mới, chẳng qua cũng chỉ là một cơ thể biết đi, cuối cùng sẽ bị xã hội loại bỏ. Thế giới này luôn có những người không sẵn sàng học hỏi những điều mới mẻ. Trong thời đại hội nhập quốc tế này, bạn chỉ có thể bất khả chiến bại khi không ngừng học hỏi.
Ghen tỵ và kiêu ngạo
Những người bất tài thường ghen tỵ với thành công của người khác. Thay vì cố gắng làm việc chăm chỉ để đạt được thành công, họ luôn tìm cách nói xấu và “hạ bệ” những người giỏi hơn mình. Luôn nói về thành công nhưng không muốn hành động để đạt được nó. Họ quá kiêu ngạo để tiếp nhận một lời góp ý. Ngoài ra, bản thân họ cũng không đủ nghị lực để cố gắng hoàn thành bất cứ việc gì.
Lãng phí thời gian
Họ thấy thoả mãn với những gì mình đang có ở hiện tại. Thay vì hành động và suy nghĩ đến những thứ có thể làm thay đổi cuộc sống, họ lao vào những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng, xem ti-vi, buồn rầu, lo nghĩ, tiêu phí thời gian… Những người này thường lâm vào tình trạng bế tắc vì không biết phải làm gì tiếp theo, không thể xác định được mục đích và ý nghĩa cuộc sống của mình.
Giải trí cũng là một cách tốt để lấy lại thăng bằng. Nhưng quản lý thời gian hiệu quả là một trong những nhân tố để thành công. Tuy nhiên, với những người bất tài thì thời gian và công việc không có ý nghĩa bằng việc tìm những thú vui cho riêng mình.
Ba hoa chích chòe
Luôn muốn mình trở thành “ngôi sao”, muốn mình trở thành “cái rốn của vũ trụ”. Bởi thế, họ luôn tìm cách “lăng xê” tên tuổi của mình. Để đạt được mục đích đó, họ không ngại dùng tất cả mọi mánh khoé, kể cả việc phải nói dối.
Có thể những gì họ nói không làm cho mọi người xung quanh chú ý, nhưng họ không nhận thức được điều đó và cứ tiếp tục huyên thuyên. Nếu được người khác khuyên bảo? Chẳng có tác dụng gì vì cái cục tự ái và kiêu ngạo quá lớn đã choán hết tất cả, họ không còn nhận thấy như thế nào là đúng, sai nữa. Họ luôn nghĩ rằng mình đúng và biết tất cả. Không bao giờ nhận lời góp ý của những người khác vì nghĩ rằng: như thế thì mình thật thấp kém.
Sau tất cả, trong cuộc đời này, sở dĩ có người thua cuộc vì phần lớn là do một số thói quen xấu và cách suy nghĩ khiến họ trở nên tầm thường. Những người thành đạt luôn xem thất bại là những nấc thang đầu tiên để đi đến thành công nhưng những người bất tài thường “chạy trốn” ngay khi thấy những dấu hiệu đầu tiên của sự thất bại.